Tôi chỉ có mình tôi (Bình thơ)
"Tôi một mình mê mải rong chơi
Giữa cuộc sống ngọt ngào và cay đắng
Giọt nước mắt nào mằn mặn
Chợt hóa giọt sương trên 1 nụ hồng"
Mình đã đọc bài thơ này trên một diễn đàn giao lưu , http://daytohong.net . Lúc đó đã cảm được cái hồn thơ của tác giả ,như người ta nói” đồng bệnh tương lân”, đọc một lần rồi nhớ . Cảm thơ vì bắt gặp mình trong đó, thấy đâu đấy lảng vãng những bóng ảnh kiếp con người .
"Tôi chỉ có mình tôi
Ở cũng vậy mà đi cũng vậy
Bỗng một ngày nào đấy
Tôi mặc kệ đời, đời cũng chẳng cần tôi"
Mỗi một con người tồn tại trên cõi đời này , trong hàng ngàn hàng vạn gương mặt thoáng qua, trong số những người ta đã gặp đó, có ai là tri âm tri kỉ , có ai là người hiểu rõ mình, lang thang qua những tháng ngày dâu bể, cho đến lúc về lại nơi khởi nguyên “ Mặc kệ đời” là cái ngông đã bộc phát, chẳng thèm biết đến ai , hơn tám tỷ người và hàng vạn gương mặt kia ….
"Tôi một mình, chỉ một mình thôi
Đến cũng được mà đi cũng được
Sống trên đời ai biết trước
Bởi có khi thua được cũng như nhau"
có chăng?
Bởi lẽ đôi khi
" thua được cũng như nhau"
có khi nào ta đặt ra câu hỏi đó không?
Tại sao có mặt giữa chốn hồng trần này, tại sao? làm gì? khi nào ra đi?
Ôi câu hỏi bất tận của ngàn năm! Không sao trả lời nổi!
"Tôi một mình có nhiều ít nhiều đâu
Một hạt cát giữa vô cùng vũ trụ
Vậy thôi là cũng đủ,
Cười, khóc, buồn, vui cho một kiếp người"
Ngẫm ra thân phận con người nhỏ bé quá, chỉ là hạt cát trong vô cùng của vũ trụ, cuộc sống không bằng 1 ngôi sao, chỉ là vài thập kỉ bé nhỏ và như Cao Bá Quát đã từng bày tỏ
"Ba vạn sáu ngàn ngày là mấy
Cảnh phù du trông thấy cũng nực cười"
Mấy ai sống đủ ba vạn sáu ngàn ngày? nhưng phải chịu đủ đọa đày, đọa đày do chính bản thân mình gây ra: hỉ, nộ, ái, ố, tham, sân, si ...
Thế nhưng đã lỡ mang nghiệp vào đời, phải sống, phải cảm nhận, bởi ai biết mai sau sẽ về đâu, sau cái chết có chăng 1 cuộc sống khác, có chăng thiên đàng và có chăng địa ngục???
"Tôi một mình mê mải rong chơi
Giữa cuộc sống ngọt ngào và cay đắng
Giọt nước mắt nào mằn mặn
Chợt hóa giọt sương trên 1 nụ hồng
Tôi một mình ngơ ngẩn số không
Chỉ muốn một mai cựa mình tỉnh giấc
Làm 1 điều gì nhỏ nhặt
Số không vu vơ thành có nghĩa cho đời"
Cuộc sống cho nhiều biến cố và cuộc đời cho lắm khổ đau, tình yêu thì cho tất cả, nhưng ta vẫn xin nhận lấy dẫu chỉ là phần đớn đau, bởi có thế mới biết chăng ta còn, ta được sống, đã yêu và được yêu!
"Tôi một mình và chỉ một mình tôi
Đời rộng lắm mà vòng tay hẹp quá
Muốn được là tất cả
Ôm cả trăng sao, ngày tháng vào lòng"
cái có và cái không, hay nói hẹp đi trong tình yêu, yêu người, và người yêu ta, lại quẩn quanh cuộc tình, lại boăn khoăn vô ích, như phim Hàn giữa đời
"Tôi một mình ngơ ngác có và không
Cái có chẳng cần cái cần chẳng có
Nên suốt đời lọ mọ ...
Tự hỏi mình những chuyện vu vơ"
Vốn dĩ đời đã là 1 bản trường ca bất tận, với tôi gặp em cũng là 1 bài thơ bất tận, thơ viết cho người hay cho gió xa, người sẽ cuối nhặt hay đi qua và không quên dẵm nát trái tim cùng bài thơ hồn tôi.
"Tôi một mình nên cặm cụi làm thơ
Trút vào đó những nỗi buồn vụn vặt
Sẽ có 1 ngày người ta cuối nhặt
Câu thơ vô tình, góc phố bỏ quên..."
P/s: Nhắn cho những kẻ còn ham hố sân si, con người vốn tự do, hãy lo sống tốt phần mình, ko nên tóc mách, quản chuyện kẻ khác, bởi lẽ, à mà thôi, ta quên chả ko hỉu cái này, nếu hỉu thì còn đâu là chả, các chim nhể !!!
"Tôi một mình mê mải rong chơi
Giữa cuộc sống ngọt ngào và cay đắng
Giọt nước mắt nào mằn mặn
Chợt hóa giọt sương trên 1 nụ hồng"
Mình đã đọc bài thơ này trên một diễn đàn giao lưu , http://daytohong.net . Lúc đó đã cảm được cái hồn thơ của tác giả ,như người ta nói” đồng bệnh tương lân”, đọc một lần rồi nhớ . Cảm thơ vì bắt gặp mình trong đó, thấy đâu đấy lảng vãng những bóng ảnh kiếp con người .
"Tôi chỉ có mình tôi
Ở cũng vậy mà đi cũng vậy
Bỗng một ngày nào đấy
Tôi mặc kệ đời, đời cũng chẳng cần tôi"
Mỗi một con người tồn tại trên cõi đời này , trong hàng ngàn hàng vạn gương mặt thoáng qua, trong số những người ta đã gặp đó, có ai là tri âm tri kỉ , có ai là người hiểu rõ mình, lang thang qua những tháng ngày dâu bể, cho đến lúc về lại nơi khởi nguyên “ Mặc kệ đời” là cái ngông đã bộc phát, chẳng thèm biết đến ai , hơn tám tỷ người và hàng vạn gương mặt kia ….
"Tôi một mình, chỉ một mình thôi
Đến cũng được mà đi cũng được
Sống trên đời ai biết trước
Bởi có khi thua được cũng như nhau"
có chăng?
Bởi lẽ đôi khi
" thua được cũng như nhau"
có khi nào ta đặt ra câu hỏi đó không?
Tại sao có mặt giữa chốn hồng trần này, tại sao? làm gì? khi nào ra đi?
Ôi câu hỏi bất tận của ngàn năm! Không sao trả lời nổi!
"Tôi một mình có nhiều ít nhiều đâu
Một hạt cát giữa vô cùng vũ trụ
Vậy thôi là cũng đủ,
Cười, khóc, buồn, vui cho một kiếp người"
Ngẫm ra thân phận con người nhỏ bé quá, chỉ là hạt cát trong vô cùng của vũ trụ, cuộc sống không bằng 1 ngôi sao, chỉ là vài thập kỉ bé nhỏ và như Cao Bá Quát đã từng bày tỏ
"Ba vạn sáu ngàn ngày là mấy
Cảnh phù du trông thấy cũng nực cười"
Mấy ai sống đủ ba vạn sáu ngàn ngày? nhưng phải chịu đủ đọa đày, đọa đày do chính bản thân mình gây ra: hỉ, nộ, ái, ố, tham, sân, si ...
Thế nhưng đã lỡ mang nghiệp vào đời, phải sống, phải cảm nhận, bởi ai biết mai sau sẽ về đâu, sau cái chết có chăng 1 cuộc sống khác, có chăng thiên đàng và có chăng địa ngục???
"Tôi một mình mê mải rong chơi
Giữa cuộc sống ngọt ngào và cay đắng
Giọt nước mắt nào mằn mặn
Chợt hóa giọt sương trên 1 nụ hồng
Tôi một mình ngơ ngẩn số không
Chỉ muốn một mai cựa mình tỉnh giấc
Làm 1 điều gì nhỏ nhặt
Số không vu vơ thành có nghĩa cho đời"
Cuộc sống cho nhiều biến cố và cuộc đời cho lắm khổ đau, tình yêu thì cho tất cả, nhưng ta vẫn xin nhận lấy dẫu chỉ là phần đớn đau, bởi có thế mới biết chăng ta còn, ta được sống, đã yêu và được yêu!
"Tôi một mình và chỉ một mình tôi
Đời rộng lắm mà vòng tay hẹp quá
Muốn được là tất cả
Ôm cả trăng sao, ngày tháng vào lòng"
cái có và cái không, hay nói hẹp đi trong tình yêu, yêu người, và người yêu ta, lại quẩn quanh cuộc tình, lại boăn khoăn vô ích, như phim Hàn giữa đời
"Tôi một mình ngơ ngác có và không
Cái có chẳng cần cái cần chẳng có
Nên suốt đời lọ mọ ...
Tự hỏi mình những chuyện vu vơ"
Vốn dĩ đời đã là 1 bản trường ca bất tận, với tôi gặp em cũng là 1 bài thơ bất tận, thơ viết cho người hay cho gió xa, người sẽ cuối nhặt hay đi qua và không quên dẵm nát trái tim cùng bài thơ hồn tôi.
"Tôi một mình nên cặm cụi làm thơ
Trút vào đó những nỗi buồn vụn vặt
Sẽ có 1 ngày người ta cuối nhặt
Câu thơ vô tình, góc phố bỏ quên..."
P/s: Nhắn cho những kẻ còn ham hố sân si, con người vốn tự do, hãy lo sống tốt phần mình, ko nên tóc mách, quản chuyện kẻ khác, bởi lẽ, à mà thôi, ta quên chả ko hỉu cái này, nếu hỉu thì còn đâu là chả, các chim nhể !!!